Hãy Cười Với Người Lạ, Nhìn Vào Mắt Họ, Và Mở Lời Chào
Có khi nào bạn để ý hay nghĩ đến chuyện phần lớn chúng ta rất ít nhìn vào mắt những người lạ? Tại sao? Chúng ta sợ họ chăng? Cái gì ngăn cản chúng ta không mở cửa con tim của chúng ta đón nhận những người chúng ta không quen biết?
Thật sự tôi không biết trả lời sao cho những câu hỏi này, nhưng tôi có biết gần như luôn luôn có sự trùng hợp giữa thái độ của chúng ta đối với người lạ và mức độ hạnh phúc toàn diện của chúng ta. Nói cách khác, thật khác thường khi thấy một người đi tản bộ đầu cuối xuống, mày nhíu lại và không nhìn ai hết là một con người thanh thản, vui sướng một cách thầm kín.
Tôi không đề nghị rằng nên hướng ngoại hơn hướng nội, rằng bạn cần bỏ ra hàng tấn năng lượng phụ trội để cố gắng làm cho người khác có những ngày tươi sáng, hay rằng bạn nên giả vờ thân thiện. Trái lại, tôi đề nghị nếu bạn nghĩ đến những người lạ cũng khá giống bạn và đối xử với họ không những bằng sự tử tế và kính trọng mà còn bằng những nụ cười và nhìn vào đôi mắt của họ nữa, có lẽ bạn sẽ nhận thấy một phần nào thay đổi khá tốt đẹp trong con người của chính bạn. Bạn sẽ bắt đầu thấy phần đông mọi người cũng giống như bạn thôi — phần lớn họ cũng có gia đình, những người họ thương yêu, những khó khăn, những điều quan tâm, những cái ưa thích, những cái không ưa thích, những nỗi sợ hãi, và vân vân… Bạn cũng sẽ nhận thấy họ cũng có thể xử sự tử tế và có lòng biết ơn không phải ít khi bạn là người đầu tiên có những cử chỉ thân thương đối với họ. Khi bạn thấy tất cả chúng ta giống nhau nhiều lắm, bạn bắt đầu thấy cái ngây thơ trong tất cả mọi con người chúng ta. Nói cách khác, cho dù chúng ta có thường sai lầm, phần đông chúng ta vẫn làm hết khả năng hiểu biết của mình với những điều kiện hiện hữu vây quanh chúng ta. Cùng đến với cái nhìn thấy sự ngây thơ trong con người là cái cảm giác hạnh phúc nội tâm bao la.