Hãy Tập Tính Khiêm Tốn
Tính khiêm tốn và tâm thanh tịnh đi đôi với nhau. Bạn càng ít thấy bị bắt buộc phải cố gắng chứng tỏ cái ta với những người khác, thì bạn càng cảm thấy nội tâm thanh tịnh dễ dàng hơn.
Phô trương cái ta là một cạm bẫy nguy hiểm. Bạn phải bỏ ra một năng lượng rất lớn để liên tục nêu ra những thành quả của bạn, nói năng khoa trương, hay gắng sức thuyết phục người khác tin vào sự xứng đáng làm người của bạn. Nói năng khoa trương thật sự làm loãng những cảm giác tích cực bạn nhận được từ một thành quả hay một việc gì mà bạn hãnh diện. Còn tệ hại hơn, khi bạn càng muốn chứng tỏ cái ta của bạn bao nhiêu thì những người khác sẽ càng xa lánh bạn, nói sau lưng bạn về cái tính muốn khoa trương thiếu an toàn của bạn, và có lẽ còn tức giận bạn nữa.
Tuy nhiên, buồn cười thay, bạn càng ít quan tâm đến việc tìm kiếm sự tán thành thì cơ hồ như bạn càng được tán thành nhiều hơn. Con người bị lôi kéo đến gần những ai có sự tin tưởng thầm lặng vào khả năng của họ, những ai không cần chứng tỏ họ có vẻ tốt, họ luôn luôn ’đúng’, hay mánh khóe tước đoạt cái vinh quang của người khác. Phần đông chúng ta yêu thương người không cần khoa trương, người san sẻ việc gì do cái tâm chứ không do cái ngã của mình.
Phương pháp phát triển tính khiêm nhường chân thật là thực hành. Thực hành rất tốt vì bạn sẽ nhận được kết quả của nó tức khắc bằng những cảm giác thoải mái và trầm tĩnh trong tâm hồn. Lần sau khi bạn có cơ hội để khoác lác, hãy cưỡng lại sự cám dỗ ấy. Tôi đã thảo luận chiến thuật này với một thân chủ, và anh chia sẻ câu chuyện sau đây: Anh đang có mặt với một nhóm bạn chỉ vài ngày sau khi được tiến chức ở sở. Bạn bè của anh chưa biết chuyện ấy, nhưng thân chủ của tôi đã được chọn cho lên chức thay vì một người bạn khác của họ. Anh có chút ít ganh đua với người này, và rất ham muốn tiết lộ sự thật anh đã được chọn rồi còn người bạn kia của họ không được. Anh biết mình sắp nói một chuyện, thì một giọng nói nhỏ ở trong anh bảo anh, ’Thôi. Đừng làm chuyện đó!’ Anh ta tiếp tục chia sẻ câu chuyện với bạn bè, nhưng không đi quá mức đã vạch và không biến câu chuyện anh chia sẻ thành sự đắc chí thái quá. Anh không bao giờ đá động đến lý do tại sao người bạn kia của họ không được thăng chức. Anh cho tôi biết anh không nhớ có bao giờ anh có cái cảm giác trầm tĩnh và hãnh diện về mình như vậy chưa. Anh có thể vui mừng với sự thành công của mình mà không cần phải khoác lác. Sau đó, khi bạn bè của anh đã phát hiện được việc gì đã xảy ra, họ cho anh biết họ rất cảm kích về sự phán đoán tốt và sự khiêm cung của anh. Anh đã nhận được nhiều kết quả thuận lợi hơn và được chú ý đến nhiều hơn do thực hành đức tính khiêm tốn — chứ không phải ít đi