(Tài liệu dành cho các Phật Tử)
1/- Hạnh TỪ-BI.
Trọng mạng sống của muôn loài. Xót thương và tận tâm
giúp đỡ người đói khổ, cô đơn, đau ốm, tật nguyền. Buồn khi thấy kẻ làm dữ,
khuyên nhủ họ bỏ dần và dứt hẳn việc dữ. Vui khi thấy người làm lành, khuyến
khích giúp đỡ họ phát triển thêm điều thiện; ấy là hạnh TỪ-BI.
2/- Hạnh HỈ-XẢ.
Ai chê bai không giận, ai khinh ghét chẳng hờn. Đại
lượng với người chống đối lại mình. Lấy ơn trả oán, chứ không lấy oán báo oán.
Trong đời chỉ có "Những Bạn đã và đang thông cảm, hiểu biết mình” và "Những Bạn
chưa thông cảm, hiểu biết mình” . Không có ai là "Kẻ Thù”, ấy là hạnh HỈ-XẢ.
3/- Hạnh NHU-HOÀ.
Với người đối nghịch dùng mềm mỏng mà khuyên lơn,
dùng ôn hoà mà hoá độ. Dầu gặp rối ren, gay cấn thế nào cũng bình tĩnh điều
đình cho ổn thoả; ấy là hạnh NHU-HOÀ.
4/- Hạnh NHẪN-NHỤC.
Vui chịu đủ các phương thử thách, gặp biến cảnh thế
nào cũng biết cách chiều theo, không phiền muộn trách than, không ngã lòng thối
chí. Thành công không kiêu căng, thất bại không nản chí, ấy là hạnh NHẪN-NHỤC.
5/- Hạnh CHÍ-THÀNH.
Thành thật với mọi người, dù trong đạo hay ngoài đời
cũng vậy. Từ lời nói đến việc làm, nhứt nhứt đều ngay thẳng thật thà, xử sự
chẳng mưu mô lừa đảo. Tự mình siêng năng học hỏi để tiến bộ không ngừng, đem sự
hiểu biết thực lòng giúp người được hiểu biết, để cùng nhau làm lợi ích cho
chúng sinh, ấy là hạnh CHÍ-THÀNH.
6/- Hạnh TINH-TẤN.
Cố tâm tiến lên con đường lập công bồi đức. Trong
không khởi một niệm ác để tâm hồn luôn thư thái, ngoài không biếng nhác tháo
lui, dù lâu dài cũng một mực chăm lo tu học và chăm làm việc thiện, gắng làm
tròn bổn phận mình với đạo, với đời; ấy là hạnh TINH-TẤN.
7/- Hạnh BÌNH-ĐẲNG.
Xem vạn vật vốn đồng thể, xem muôn loài đều đồng
tánh . Đối đãi với người không phân biệt giai cấp, quốc tịch, màu da; cùng
chẳng so đo phú quí, sang hèn … Lấy đức làm trọng, lấy tình người mà đối đãi
nhau. Không cậy thế ỷ quyền, không xu phụ người thế lực, xem ta như người, xem
người như ta; ấy là hạnh BÌNH-ĐẲNG.
8/- Hạnh BÁC-ÁI.
Xem tất cả chúng sanh là con một cha, thương người
mến vật, trọng mạng sống muôn loài không phạm giới sát. Tiến lên một bậc, tùy
duyên mà cứu vật cứu người, ấy là hạnh BÁC-ÁI.
9/- Hạnh TỰ-TẠI.
Phàm ở đời lâm vào cảnh ngộ nào cũng biết tuỳ phận
mà yên. Gặp may không đắc chí, gặp rủi chẳng nao lòng. Được ca ngợi không tự
cao, bị chê trách không oán giận. Gặp cảnh khổ hay vui, lành hay dữ , đều biết
đó là do nhân quả tạo ra nên tâm không dao động; ấy là hạnh TỰ-TẠI.
10/- Hạnh GIẢI-THOÁT.
Trong không dấy lên vọng tưởng, ngoài không mắc kẹt
cảnh trần. Tâm cảnh không hai, thân vật làm một; tuỳ duyên với công việc mà không
vướng mắc, siêng làm mọi việc lợi ích quần sanh mà thật thấy như không làm; ấy
là hạnh GIẢI-THOÁT.