Tôi sinh ra trong một vùng quê hẻo lánh. Ngày qua ngày cha mẹ tôi phải cày cấy trên mảnh đất khô cằn để nuôi hai chị em tôi ăn học.
Một ngày nọ tôi lén ăn cắp 15 đồng của cha để mua một chiếc khăn tay mà những đứa con gái khác trong làng đều có. Cha tôi phát hiện, ông lấy chiếc roi tre treo trên vách xuống, bắt hai chị em tôi quỳ trước mặt và hỏi rằng ai đã lấy cắp. Vì sợ hãi, tôi không dám nhận lỗi. Cha tức giận định đánh đòn cả hai chị em, ông đưa chiếc roi lên định đánh tôi trước thì em tôi vội níu tay cha lại và nói:
- Thưa cha, con đã trót dại...
Em nói loanh quanh, không giải thích được số tiền đó dùng vào việc gì. Cha giận đến tái mặt nghĩ rằng em ham chơi lêu lỏng nên đã quất chiếc roi dài liên hồi vào lưng em cho đến khi cha gần như thở không đựơc nữa.
Đêm ấy,mẹ và tôi đã dỗ dành em. Nhìn thân hình đầy những lằn roi của em,tôi òa khóc. Em vội vàng nói:
-Chị ơi đừng khóc kẻo cha nghe thấy cha sẽ đánh đòn chị đấy!
Năm ấy em vừa lên 8 và tôi 11 tuổi
* * * * *
Năm em tôi được tuyển thẳng vào trung học thì tôi cũng trúng tuyển vào đại học. Chưa kịp vui với niềm mơ ước được chạm vào cánh cửa đại học thì tôi phải đối mặt với nỗi lo lắng về học phí. Cha mẹ tôi không đủ tiền để cho cả hai chị em tôi cùng ăn học một lúc.
Em tôi quyết định nghĩ học nhưng cha mẹ và cả tôi đều không đồng ý, tôi nói:
- Em cần phải tiếp tục học để tìm cách thoát ra khỏi cảnh nghèo khó sau này. Chính chị mới là người không nên tiếp tục vào đại học.
Nhưng em đã bỏ nhà ra đi với vài bộ đồ cũ và một ít muốn mè trong cái túi xách nhỏ. Em đã lén đến bên giường tôi để lại mảnh giấy nhỏ với lời nhắn nhủ: "chị ơi, được vào đại học không phải là chuyện dễ dàng. Em sẽ cố gắng tìm việc làm để kiếm tiền gửi cho chị".
Tôi trào nước mắt chẳng nói nên lời.
Năm ấy em lên 17 còn tôi vừa tròn 20.
* * * * *
Với số tiền ba tôi vay được trong làng cộng với số tiền em tôi gửi về, cuối cùng tôi cũng học xong năm thứ 3 của đại học.
Một hôm đang ngồi học trong phòng, một đứa bạn chạy vào gọi tôi và nói:
- Có người cùng làng đợi cậu ngoài kia.
Tôi chạy ra và thấy em tôi đứng đằng xa, quần áo lắm lèm dầu nhớt. Tôi hỏi em:
- Sao em không nói với bạn chị, em là em của chị chứ?
Em cười đáp lại:
- Em sợ mọi người sẽ cười chị khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của em.
Tôi lặng người. Nước mắt tuông trào.
Em mỉm cười, đôi mắt ánh lên lấp lánh. Em đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc kẹp tóc hình con bướm và nói:
- Em thấy các cô gái khác đều cài nó trên tóc vì thế em mua tặng chị!
Tôi không cầm được niềm xúc động ôm chầm lấy em mà nức nở.
Năm ấy em 20 và tôi lên 23
* * * * *
Khi lần đầu tôi đưa bạn trai về nhà ra mắt cha mẹ, mọi thứ trong nhà đều rất sạch sẽ và ngăn nắp,ngay cả miếng cửa sổ bị bể cũng đã được lắp lại. Mẹ tôi cho biết trong khi dọn dẹp và thay khung cửa sổ, em đã bị miếng kính đâm vào tay chảy máu.
Tôi chạy vào tìm em. Nhìn vết thương trên tay em tôi cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim tôi. Tôi lấy thuốc và bông băng để băng lại vết thương cho em. Em cười:
- Em không muốn anh ấy chê nhà mình nghèo khổ!
Năm ấy em 23 còn tôi 26
* * * * *
Sau khi lập gia đình tôi về sống với chồng ở thành phố. Vài năm sau, chồng tôi trở thành giám đốc một xí nghiệp. Vợ chồng tôi muốn đưa em vào làm nhưng em từ chối vì sợ mọi người sẽ xàm xì bàn tán những lời không hay về chồng tôi.
30 tuổi em ập gia đình với một cô gái trong thôn.
Năm tôi 40 tuổi tưởng cuộc hôn nhân mỹ mãn của tôi đỗ vỡ vì xuất hiện của một người đàn bà khác. Em vứt hết chuyện nhà đến chăm lo cho các con tôi, vực tôi dậy sau những đắng cay nghiệt ngã.
Rồi một ngày, cả hai chúng tôi đều già nua, tóc bạc gần hết mái đầu. Em ngồi bên tôi nhắc lại chuyện xưa. Ngày ấy, chị em tôi mỗi ngày phải đi bộ hơn hai tiếng mới có thể đến trường. Một hôm,em làm mất chiếc giày. Một phần sợ cha đánh em, một phần biết mẹ không có tiền mua giày mới, tôi đã nhường cho em đôi giày của mình. Và cứ thế, một ngày hơn bốn tiếng đi-về, chân tôi phồng rộp lên và rớm máu vì những viên đá nhọn trên mặt đường nóng bỏng. Từ đó em hứa với lòng phải chăm sóc và đối xử với tôi thật tốt.
Nước mắt tôi chợt ứa ra vì hạnh phúc
Năm ấy em chỉ vừa lên 5!
* * * * *
… Mọi thứ trên đời có thể mất đi, riêng chỉ có tình thương là mãi mãi.