Một nhóm học sinh cũ khá thành công và ổn định trong nghề nghiệp tập trung tại nhà một thầy giáo cũ. Câu chuyện dần dà chuyển sang những than thở về áp lực cuộc sống và công việc.
Thầy giáo vô bếp mang ra một ấm to cà phê và rất nhiều ly tách khác nhau. Thầy bảo các học sinh tự lấy cà phê cho mình.
Khi em nào cũng chọn được cái tách cho mình, thầy nói:
“Nếu các em để ý sẽ thấy mấy cái tách đẹp, sang trọng và đắt tiền được chọn ngay, những cái bình thường và rẻ tiền được chừa lại. Thường thì ai cũng muốn những cái tốt nhất cho mình, đó cũng chính là nguồn cội của những vấn đề và áp lực.
Hãy hiểu rõ ràng rằng bản thân cái tách không làm cà phê ngon hơn. Trong mọi trường hợp, nó chỉ làm cà phê mắc tiền hơn hay trong vài trường hợp nó át hẳn mùi vị của cà phê.
Những gì các em muốn ở đây đơn giản chỉ là cà phê, không phải là cái tách, nhưng một cách vô thức các em lại hướng đến những cái tách tốt nhất... và sau đó các em bắt đầu ngắm nghía tách của các bạn khác.
Thử nghĩ: cuộc sống như cà phê; công việc, tiền bạc và vị trí trong xã hội là những cái tách. Chúng chỉ là những công cụ để chứa đựng cuộc sống này và loại “tách” chúng ta có được không quyết định, cũng không thay đổi giá trị của cuộc sống chúng ta.
Đôi khi vì quá chạy theo những cái tách mà chúng ta bỏ mất cơ hội thưởng thức cà phê!
Người hạnh phúc nhất không phải là người có tất cả những thứ tốt nhất. Họ chỉ trân trọng hết mức mọi thứ mà họ có”.
Sống đơn giản. Yêu thương ngập tràn. Quan tâm sâu sắc. Nói những lời tử tế.