Suy ngẫm
Điều chúng tôi không nói

Joey, con trai tôi khi mới sinh đã bị dị tật chân. Bác sĩ cam đoan rằng, sau khi chữa trị cậu bé có thể đi lại bình thường, nhưng để chạy nhảy thì rất khó khăn. Trong suốt 3 năm đầu đời, Joey trải qua không biết bao nhiêu cuộc phẫu thuật. Năm lên tám, khi nhìn Joey bước đi, bạn không thể nào biết được chân của cậu có vấn đề.

Như bao đứa trẻ cùng lứa, Joey rất thích chạy nhảy và thường chơi đuổi bắt các bạn. Chúng tôi đã không nói cho con biết rằng, nó có thể sẽ không bao giờ chạy được như các bạn. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó.

Vào năm học lớp 7, Joey quyết định tham gia đội chạy việt dã của trường. Hằng ngày, nó tập luyện chung với đội. Joey là người chăm chỉ luyện tập và chạy nhiều hơn bất cứ thành viên nào khác trong đội. Có lẽ, cậu cảm thấy, việc chạy đối với mọi người là điều hết sức tự nhiên. Mặc dù toàn đội đều tham gia tập luyện, nhưng chỉ 7 người giỏi nhất có khả năng mang lại chiến thắng cho trường là được chọn thi đấu. Chúng tôi không nói cho Joey biết, nó khó có thể nằm trong nhóm đó. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó.

Joey đều đặn tập chạy 4-5 dặm/ngày, kể cả khi bị cơn sốt 39 độ hành hạ. Hôm ấy, tôi rất lo lắng, nên quyết định đến trường vào giờ tập chạy sau buổi học để tìm con. Lúc tới nơi, tối thấy chỉ có một mình Joey trên đường chạy. Khi tôi hỏi, Joey chỉ nói đơn giản: “Con khoẻ mà!”.

Nó còn phải chạy 2 dặm nữa mới hoàn tất bài tập chạy hôm nay. Những giọt mồ hôi vã ra như tắm trên khuôn mặt con trai tôi và đôi mắt như mờ hẳn đi vì cơn sốt. Thế nhưng, Joey vẫn nhìn thẳng về phía trước và tiếp tục chạy. Chúng tôi đã không bao giờ nói rằng, con không thể chạy được 4 dặm khi bị sốt cao. Thế nên, con trai tôi không biết điều đó.

Hai tuần sau, tên các thành viên được chọn vào đội chuyển được công bố. Joey là người đứng thứ 6 trong danh sách. Con trai tôi đã có mặt trong đội tuyển. Nó là học sinh lớp 7 duy nhất, trong khi các thành viên khác đều là học sinh lớp 8. Chúng tôi đã không bao giờ nó với con rằng, nó sẽ không thể làm được. Và chính vì chúng tôi không nói điều ấy, nên Joey không hề hay biết. Nó chỉ biết cố gắng hết sức mình mà thôi.

 


 
Suy ngẫm
  Điều gì có ích cho ta vào lúc chết?  
  Điều học được từ cuộc sống  
  Điều kỳ diệu trong cuộc sống  
  Điều kỳ diệu từ cách nhìn cuộc sống  
  Điều nghịch lý của ngày nay  
  Điều quan trọng không phải bạn là ai mà là bạn ở bên cạnh ai  
  Đoản khúc của cuộc đời  
  Đoạn đức, Ân đức và Trí đức - Quyền lực của nhà lãnh đạo  
  Đọc và suy ngẫm bạn nhé..  
  Đọc để sống  
  Đối diện khổ đau  
  Đời sống bên kia cửa tử  
  Đời đẹp hay cách nhìn đẹp  
  Đơn giản và phức tạp  
  Đông Phương Huyền Bí - Chương 01: Định mệnh  
  Đông Phương Huyền Bí - Chương 02: Một nhà Phù thủy xứ Ai Cập  
  Đông Phương Huyền Bí - Chương 03: Người Đạo sĩ trên bờ sông Adyar  
  Đông Phương Huyền Bí - Chương 04: Khoa Yoga thắng đoạt Tử Thần  
  Đông Phương Huyền Bí - Chương 05: Người tu sĩ suốt đời không nói  
  Đông Phương Huyền Bí - Chương 06: Nhà lãnh đạo tinh thần miền Nam  
  Đông Phương Huyền Bí - Chương 07: Ngọn đồi thiêng  
  Đông Phương Huyền Bí - Chương 08: Tu sĩ và Thuật sĩ  
  Đông Phương Huyền Bí - Chương 09: Vị Pháp sư thành Ba Nại La  
  Đông Phương Huyền Bí - Chương 10: Đời người khắc trên tinh tú  
  Đông Phương Huyền Bí - Chương 11: Một cuộc gặp gỡ lạ lùng  
  Đông Phương Huyền Bí - Chương 12: Đạo viện trong rừng thẳm  
  Đông Phương Huyền Bí - Chương 13: Những chân lý diệu huyền  
  Đột phá tư duy bằng học vị là sai lầm  
  Đưa những con sao biển về nhà  
  Đức phật là bậc thầy các nhà khoa học  
  Đừng bỏ quên ước mơ của bạn.  
  Đừng chuốc lấy khổ đau  
  Đừng lệ thuộc vào hy vọng!  
  Đừng quên cái chính  
  Đừng rơi vào ma nghiệp  
  Đừng xem nhẹ mục đích làm việc  
  Đừng để sự cô đơn kiểm soát đời bạn  
  Đừng “ám sát” thời gian  
Trang 9/9 : Trang trước  1 - 2 - 3 - 4 - 5 - 6 - 7 - 8 - 9