Tưởng tượng rằng bạn đang đứng trước một ngã tư
đường phố ở Việt Nam. Không có đèn giao thông. Bạn thì đang ở bên này đường và
muốn sang bên kia đường. Dòng người đang cuồn cuộn chảy ngang trước mặt bạn. Vậy
bạn sẽ làm thế nào?
Có 3 cách bạn có thể
làm:
~ Một là: Bạn thẫn người ra "Đông quá, thôi mình
quay về thôi!"
~ Hai là: Bạn đứng đó, phân tích từng chiếc xe một,
xem cách đi của nó thế nào để mình còn biết cách xử lý. Nhưng vì xe cộ đi qua đi
lại khá đông nên bạn vừa nghĩ xong cho chiếc xe này thì lại một chiếc xe khác
xuất hiện, rồi lại chiếc xe nữa, đi đủ kiểu khác nhau, và bạn phân tích không
xuể. Nên bạn cứ đứng nhìn ngập ngừng mãi, với một niềm hy vọng mong manh rằng,
giá rồi đến một lúc nào đó, hết xe thì mình có thể vượt qua. Nhưng bạn biết rồi
đấy, đường vắng xe là điều ngày càng không thể ở Việt
Nam.
~ Cách thứ ba: Bạn biết bên kia đường là nơi bạn
muốn tới, và bạn sẽ nhìn quanh cẩn thận, và vừa lèo lái giữa dòng xe cộ, có khi
bạn ngừng chờ cho một chiếc xe đi qua, có khi bạn rồ ga nhanh hơn,
chấp nhận
đối mặt với rủi ro và
rồi cuối cùng
bạn cũng có thể vượt qua và sang được bên kia
đường.
***
Chắc bạn đọc đến đây thì cũng thấy rằng cách thứ ba
mới là cách chúng ta thường hay làm và làm một cách rất tự nhiên
đến mức mỗi người đều đã là một chuyên gia trong việc này từ lúc nào
không hay…
***
Liệu bạn có thể nhận thấy khi bạn có một mục đích
trong cuộc sống, nó sẽ giúp bạn nhận ra được những rào cản cần phải vượt qua để
đạt tới. Đồng thời, nếu đó là mục đích thực sự của bạn, nếu nó làm bạn thực lòng
yêu thích và để tâm theo đuổi, nó cũng giúp bạn tìm được cách vượt qua những rào
cản.
Trong thực tế, dù bạn muốn đạt được điều gì, rào
cản vẫn sẽ luôn tồn tại. Nếu ta quá rối trí bởi những rào cản, thì ta có thể
thuộc loại người thứ nhất đi qua đường: Thấy sợ quá nên bỏ về nhà ngủ mất, tất
nhiên chúng ta cũng có thể áp dụng cách sống này, và rồi chúng ta sẽ không gặp
vấn đề nào nữa. Tuy vậy, nếu cuộc sống mà không có những trải nghiệm thì còn gì
thú vị nữa?
Cũng có thể bạn sẽ có cách giải quyết của người đi
xe kiểu thứ hai: Ì ra phân tích từng vấn đề, có nghĩ cách giải quyết cho từng
vấn đề, nhưng vừa nghĩ xong định áp dụng, thì nhìn lại vào thực tế, nó không
phải như bạn đã nghĩ nữa rồi. Vậy nên, bạn có thấy mệt mỏi không khi cứ nghĩ quá
nhiều mà hành động quá ít?
Vậy nên điều cần thiết là luôn hướng tới tương lai,
tập trung vào nó, nhưng để tầm nhìn của bạn đủ mở rộng để nhìn thấy rào cản mà
tìm cách vượt qua thích hợp, và có những hành động cụ thể
nữa.
***
"Nếu
thực sự muốn ~ người ta sẽ tìm cá
ch. Nếu không muốn ~ người ta sẽ tìm lý do” ~ tiến sĩ tâm lý Huỳnh Văn
Sơn.