Thầy
giáo dùng phấn trắng chấm lên tấm bảng đen, sau đó hỏi học
sinh:
- Các em
nhìn thấy cái gì?
Cả lớp
50 học sinh đều đồng thanh đáp:
- Một
chấm trắng.
Thầy
giáo nói: - Không đúng.
Các học
sinh ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao
lại không đúng ạ? Rõ ràng là một chấm trắng mà!
Một học
sinh bạo dạn đến gần bảng đen, muốn nhìn kỹ dấu chấm mà thầy giáo vừa chấm lên
rốt cuộc là cái gì, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, nhìn rất nhiều
lần, vẫn chỉ là chấm trắng, liền nói một cách dứt khoát:
- Thưa
thầy, không thể nào sai được. Đó đích thực là một dấu chấm màu
trắng.
Thầy
giáo nói:
- Các em
có 50 cặp mắt, mà toàn nhìn ra là một điểm trắng à?
Lại có
một bạn nữa:
- Thưa
thầy, có phải thầy đang muốn chúng em phải dùng trí tưởng tượng
không?
Thầy
giáo phủ định:
- Tôi
không dạy môn văn. Tôi hỏi các em nhìn thấy cái gì là hiện
thực.
- Hiện
thực là một chấm trắng! – 50 học sinh đồng thanh đáp.
- Chẳng
lẽ các em không nhìn thấy tấm bảng đen đằng sau dấu chấm và bức tường đằng sau
cái bảng đen? – Thầy giáo hỏi.
50 học
sinh lúc này mới vỡ lẽ. Chỉ nhìn thấy chấm trắng trên bảng mà quên mất cái bảng
đen và bức tường đằng sau nó. Đây không phải là sai lầm mà chúng ta vẫn hay phạm
phải trong cuộc sống sao?
Chúng ta
phạm phải sai lầm này vì tư duy quán tính, thời gian qua đi làm cho tầm nhìn của
ta chị hạn chế. Tư duy định hình chỉ làm cho chúng ta nhìn thấy ngôi sao lóng
lánh, mà quên mất đằng sau nó là bầu trời và cả vũ trụ bao la.