Một
nhà nghiên cứu văn hóa bất ngờ phát hiện thấy ở một ngôi đền nọ một sự thật không
mấy thú vị. Thì ra suốt hai trăm năm qua ngôi đền này (vì những lý do dễ hiểu
tôi xin phép không nói tên, kể cả tên những người liên quan) đã thờ một nhân vật
không xứng đáng, thậm chí còn là người xấu, kẻ đã khôn khéo leo lên bục thờ nhờ
mưu mô xảo quyệt. Ngày xưa những chuyện như thế vẫn xẩy ra, một số vua triều
Nguyễn còn có luật trị nghiêm tội này.
Vậy
là bao đời nay hàng ngày khách thập phương háo hức kéo đến dâng hương lễ, cung
phụng, tôn vinh hắn và nhờ hắn ban ơn giúp đỡ. Còn hắn thì nghiễm nhiên ngồi
trên bệ thờ được sơn son thếp vàng, tôn nghiêm, thánh thiện ngang hàng các vị
anh hùng dân tộc.
"Ông
không nhầm đấy chứ?” tôi hỏi nhà nghiên cứu văn hóa kia, cũng là một người bạn
của tôi.
"Không.
Tôi đã bỏ ra ba tháng tìm đọc hàng đống tài liệu mới khám phá được vụ này. Hắn
là một tên quan xảo quyệt, đầy quyền lực của triều vua Tự Đức. Quyền lực và sự
xảo quyệt ấy của hắn từng làm nhiều trung thần thiệt mạng, giúp hắn dựng nên
chùa này để thờ chính hắn và một chùa nữa thờ bố mẹ hắn. Nhưng chùa ấy đã bị phá
thời cải cách ruộng đất.”
"Thì
bây giờ ta phá nốt đền này,” tôi hăng hái nói.
"Không
được,” bạn tôi tỏ ý thất vọng.
"Vì
sao?”
"Vì
cái thời phá chùa đập tượng qua rồi. Xã hội văn minh không bao giờ làm những
việc tương tự.”
"Nhưng
đây là đền rổm, tượng rổm. Hắn đã và đang lừa dối biết bao
người.”
"Đúng
thế. Thời gian đã kịp biến cái rổm ấy thành di sản văn hóa. Mà di sản văn hóa
thì không thể phá được. Hơn thế, nó lại được xếp hạng, thuộc diện cấm xâm
phạm.”
"Các
ông xếp hạng ấy có biết không?”
"Chắc
không. Mà có biết cũng chẳng làm gì được.”
"Cả
người trông coi ngôi đền?”
"Tất
nhiên.”
"Vậy
ông bỏ công khám phá cái sự thật này làm gì?”
"Chẳng
làm gì cả. Cùng lắm chỉ để biết người đời dễ bị lường gạt thế
nào.”
Tôi
im lặng, tấm tức không biết nói gì thêm. Nhận ra điều đó, anh bạn tôi hạ giọng,
với giáng vẻ một nhà hiền triết:
"Cái
gì trót đưa lên bàn thờ thì cứ giữ nguyên ở đó. Không phải mọi cái được tôn thờ
đều thiêng liêng. Vả lại, người ta đến đây thực chất không vì thằng kia. Thậm
chí không biết và cũng chẵng muốn biết hắn là ai.”